Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

GỬI VỀ PHƯƠNG NAM

 
                
  









 

Gửi về phương Nam

Tình nhớ thương dào dạt

Nhớ con sóng xô vào bờ cát

Nhớ con sông mùa nước lớn ròng

Nhớ miệt vườn Bà Điểm lá xanh um

Nhớ “đêm sinh viên”, “Hội Hiến chương nhà giáo”

Nhớ Hội hoa xuân mai vàng nở rộ

Nhớ chiều ngoai ô gió mát miên man

Và chiều tan tầm anh nhớ về em

 

Chợ Bến Thành vui đêm sáng ánh đèn

Em đi chợ mua thêm rau nữa

Niềm vui em chỉ được tròn một nửa

Ngày anh về còn xa

 

Em đi làm suốt tháng ngày qua

Bình thường và giản dị

Nỗi nhớ bền như lòng chiến sỹ

Cháy hoài như ngọn lửa đêm đông

 

Nỗi nhớ phương Nam cháy mãi trong lòng

Nỗi nhớ dọc miền Trung dài như tiếng hát

Biển Nha Trang sóng xô bờ cát

Đất Quảng Nam dừa nặng trĩu cành

Nhớ con sông Trà Khúc hiền lành

Yêu đất Quy Nhơn người đi như hội

Đất nước mình rộng trời mây gió thổi

 

Nỗi nhớ em cứ bồi hồi khắc khoải

Phương trời xa ngái xa

 

Anh đã chẳng giữ gì cho anh cả

Chỉ giữ cho mình tình thủy chung gắn bó

Lòng người chiến sỹ em ơi

Mặn mòi như muối biển

Đậm đà đi theo suốt cuộc đời anh

 

 

Em giữ trọn cho mình tuổi xuân xanh

Cho suốt cuộc đời em mơ ước

Dẫu chúng mình xa nhau

Nhưng mối tình mình rất thật

Anh yêu em vô bến vô bờ

 

Tình yêu em bừng lên như lửa bỏng

Nỗi nhớ miền Nam cồn cào như sóng

Nửa miền quê hương ơi

 

Tôi xin hiến tuổi trẻ đời tôi

Cho mùa Xuân cho phương trời xa ấy

Tình yêu lớn lòng tôi đang trỗi dậy.


Lương Duyên Mạnh




Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

THƠ CUỐI MÙA THU

                    
    












Mùa thu, bầu trời thật trong trẻo, lá vàng trên cây chỉ còn thơ thớt, hoa cúc vàng man mát trên nền lá xanh, gió thu nhè nhẹ, trên đầu ta mây trắng lững lờ bay… một cảnh thật đẹp nhưng man mát buồn. Đây là nỗi  buồn của người đã từng trải, đã qua bao thành công cũng như bao vấp ngã cuộc đời, thật chín chắn, thật sâu lắng, thành thật và biết yêu cuộc đời này biết chừng nào!

         Anh và em đang ở cuối con đường ấy, con đường mùa thu dịu dàng, trong trẻo, nên thơ và tuyệt diệu phải không em? Chúng mình đã đi qua mùa xuân đầy mầm non, lộc biếc đầy sức sống của tuổi trẻ, đã qua mùa hạ rực rỡ nắng trưa với những cơn mưa dông hối hả.  Những mùa ta đã qua đi ta đã sống hết mình và giờ đây ta lại bước tiếp một mùa mới nữa... 
      Anh và em đã trải qua những khó khăn, vất vả, những gian nguy, những thiếu thốn...mà nhiều người cũng như mình đều phải đi qua. Ta cũng đã cùng chia vui với nhau những niềm vui nho nhỏ, những ngọt ngào của hạnh phúc đời thường. Qua bão dông, qua mưa lũ, dòng sông, hàng cây lại mát lành yên ả, cây xanh hơn, trời trong sáng hơn, lòng ta thanh thản hơn…

         Cảm ơn chị Xuân Quỳnh đã nói hộ những người ở tuổi chúng tôi tâm tình ấy.  Bài thơ chị viết cho chị hay cho mọi người? Bài thơ tình anh viết cho em hay em viết cho anh điều này  không còn cần thiết nữa. Ta viết cho nhau, ta cho nhau những điều tốt đẹp! Chỉ còn anh,  chỉ còn em và tình yêu sẽ còn lại mãi  với mùa thu bất tử phải không em?

 

   LƯƠNG DUYÊN MẠNH      
     Nha Trang,  thu 2024

 


 THƠ TÌNH CUỐI MÙA THU

      Xuân Quỳnh

Cuối trời mây trắng bay

Lá vàng thưa thớt quá

Phải chăng lá về rừng

Mùa thu đi cùng lá

Mùa thu ra biển cả

Theo dòng nước mênh mang

Mùa thu vàng hoa cúc

Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em

Là của mùa thu cũ

Chợt làn gió heo may

Thổi về xao động cả

Lối đi quen bỗng lạ

Cỏ lật theo chiều mây

Đêm về sương ướt má

Hơi lạnh qua bàn tay

Tình ta như hàng cây

Đã qua mùa bão tố

Tình ta như dòng sông

Đã yên ngày thác lũ

Thời gian như là gió

Mùa đi cùng tháng năm

Tuổi theo mùa đi mãi

Chỉ còn anh và em

Chì còn anh và em

Cùng tình yêu ở lại

Kìa bao người yêu mới

Đi qua cùng heo may

Chi còn anh và em

Cùng tình yêu ở lại          

(Rút trong tâp Thơ Xuân Quỳnh)

 

CÓ MỘT THỜI TRAI TRẺ

       
       

 









      Tôi đã qua một thời trai trẻ, thời của những ước vọng những tràn trề, mong mỏi được làm những điều hữu ích. Ngẫm lại, mình chưa làm được bao nhiêu. Còn bao điều lòng thầm hứa sẽ làm mà không biết còn có nhiều thời gian để làm cho hết. Phải chăng đấy là sự nuối tiếc cho thời trai trẻ mình chưa cố sức, sống chưa hết mình?.
    Em cũng vậy, thời ta yêu nhau sao ta không đi hết những ngày đắm say, sao ta không cố làm hết những điều tốt đẹp mà ta có thể để hôm nay ta ngồi đây luyến tiếc. Thời thanh niên sôi nổi đã qua, tuổi trẻ đã qua không trở lại, ta trở trăn với bao toan tính đời thường, mải mê về một mục tiêu xa vời, không chủ đích để tuột đi ước mơ tốt đẹp nhất mà đến giờ những gì cần nhất, ý nghĩa nhất lại ở ngay bên cạnh mình.
                  Anh mải mê về một miền mây xa
                  Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
      Giờ đây nhìn những cánh hoa đỏ rơi rơi như một điều luyến tiếc ta đã  không làm được hết những điều ta đã ước mong.  Nhưng ta đang có em, em bên ta cùng sẻ chia ước vọng, cùng vượt lên để thực hiện nốt nhũng điều còn lại …
                  Những mùa hoa đỏ về
                  Hoa như mưa rơi rơi   
       Buồn đấy nhưng không phải nỗi buồn đau xót, nỗi buồn mất mát mà là nỗi buồn cho  lòng ta dịu 
xuống, ta hiểu em hơn, ta yêu em hơn, ta hiểu đời hơn. Từ đây ta biết chắt lọc mục đích, ước vọng đời người, ta hiểu ta đã phí hoài một quãng thời gian cho nhiều điều phù phiếm, viển vông. Cái quý giá 
vô ngần đang ở bên ta, ở ngay trong ta,  ở trong tay rồi  mà ta trước nay vẫn hoài công tìm kiếm ở vùng nào xa lạ….
      Ở cuối con đường, ta và em hát chung một bài hát cũ, ta nhớ về một thời hoa đỏ, thời hoa đỏ ngày xưa:
                    Sau bài hát rồi em như thể
                    Em của thời hoa đỏ ngày xưa
                    Sau bài hát rồi anh cũng thế
                    Anh của thời hoa đỏ ngày xưa…
                                                                              
                                                   
   Lương Duyên Mạnh                       
   Nha Trang, 12/2014     
 



THỜI HOA ĐỎ
     
   Thanh Tùng


Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao

Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng

Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh

Chẳng chịu cho lòng ta yên

Anh mải mê về một miền mây xa

Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ

Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa

Em hát một câu thơ cũ

Cái mê say của thời thiếu nữ

Mỗi mùa hoa đỏ về

Hoa như mưa rơi rơi

Như tháng ngày xưa ta dại khờ

Ta nhìn sâu vào trong mắt nhau

Mà thấy lòng đau xót

Trong câu thơ của em anh không có mặt

Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết

Anh đâu buồn mà chỉ tiếc

Em không đi hết những ngày đắm say

Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ

Không cho ai có thể lạnh tanh

Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ

Như vết sước của trái tim

Sau bài hát rồi em lặng im

Cái lặng im rực màu hoa đỏ

Anh biết mình vô nghĩa đi bên em

Sau bài hát rồi em như thể

Em của thời hoa đỏ ngày xưa 

Sau bài hát rồi anh cũng thế

Anh của thời hoa đỏ ngày xưa …                                            

    Thanh  Tùng