Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

CÓ MỘT THỜI TRAI TRẺ

       
       

 









      Tôi đã qua một thời trai trẻ, thời của những ước vọng những tràn trề, mong mỏi được làm những điều hữu ích. Ngẫm lại, mình chưa làm được bao nhiêu. Còn bao điều lòng thầm hứa sẽ làm mà không biết còn có nhiều thời gian để làm cho hết. Phải chăng đấy là sự nuối tiếc cho thời trai trẻ mình chưa cố sức, sống chưa hết mình?.
    Em cũng vậy, thời ta yêu nhau sao ta không đi hết những ngày đắm say, sao ta không cố làm hết những điều tốt đẹp mà ta có thể để hôm nay ta ngồi đây luyến tiếc. Thời thanh niên sôi nổi đã qua, tuổi trẻ đã qua không trở lại, ta trở trăn với bao toan tính đời thường, mải mê về một mục tiêu xa vời, không chủ đích để tuột đi ước mơ tốt đẹp nhất mà đến giờ những gì cần nhất, ý nghĩa nhất lại ở ngay bên cạnh mình.
                  Anh mải mê về một miền mây xa
                  Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
      Giờ đây nhìn những cánh hoa đỏ rơi rơi như một điều luyến tiếc ta đã  không làm được hết những điều ta đã ước mong.  Nhưng ta đang có em, em bên ta cùng sẻ chia ước vọng, cùng vượt lên để thực hiện nốt nhũng điều còn lại …
                  Những mùa hoa đỏ về
                  Hoa như mưa rơi rơi   
       Buồn đấy nhưng không phải nỗi buồn đau xót, nỗi buồn mất mát mà là nỗi buồn cho  lòng ta dịu 
xuống, ta hiểu em hơn, ta yêu em hơn, ta hiểu đời hơn. Từ đây ta biết chắt lọc mục đích, ước vọng đời người, ta hiểu ta đã phí hoài một quãng thời gian cho nhiều điều phù phiếm, viển vông. Cái quý giá 
vô ngần đang ở bên ta, ở ngay trong ta,  ở trong tay rồi  mà ta trước nay vẫn hoài công tìm kiếm ở vùng nào xa lạ….
      Ở cuối con đường, ta và em hát chung một bài hát cũ, ta nhớ về một thời hoa đỏ, thời hoa đỏ ngày xưa:
                    Sau bài hát rồi em như thể
                    Em của thời hoa đỏ ngày xưa
                    Sau bài hát rồi anh cũng thế
                    Anh của thời hoa đỏ ngày xưa…
                                                                              
                                                   
   Lương Duyên Mạnh                       
   Nha Trang, 12/2014     
 



THỜI HOA ĐỎ
     
   Thanh Tùng


Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao

Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng

Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh

Chẳng chịu cho lòng ta yên

Anh mải mê về một miền mây xa

Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ

Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa

Em hát một câu thơ cũ

Cái mê say của thời thiếu nữ

Mỗi mùa hoa đỏ về

Hoa như mưa rơi rơi

Như tháng ngày xưa ta dại khờ

Ta nhìn sâu vào trong mắt nhau

Mà thấy lòng đau xót

Trong câu thơ của em anh không có mặt

Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết

Anh đâu buồn mà chỉ tiếc

Em không đi hết những ngày đắm say

Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ

Không cho ai có thể lạnh tanh

Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ

Như vết sước của trái tim

Sau bài hát rồi em lặng im

Cái lặng im rực màu hoa đỏ

Anh biết mình vô nghĩa đi bên em

Sau bài hát rồi em như thể

Em của thời hoa đỏ ngày xưa 

Sau bài hát rồi anh cũng thế

Anh của thời hoa đỏ ngày xưa …                                            

    Thanh  Tùng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét